Đức bà Yeshe Tsogyal thỉnh cầu thực hành giáo lý bí truyền

Một lần nữa, Guru Rinpoche đã đến với cô và nói:

“O Hỡi Công Nương Dakima!
Vẻ đẹp của con trưởng thành, bậc trẻ trung:
Sáu giác quan của con chiếu sáng thời gian 16 năm của con.

“Thân con, tràn đầy sức sống và nhạy cảm,
Là một dịp độc nhất vô nhị, đúng thời điểm.
Con là Sarasvati vĩ đại và thông tuệ!
Con là Vajra-varahi – Bậc chứng ngộ những giáo lý bí mật.

“Bây giờ con phải trở nên hoàn toàn thuần thục
Cho chính mình và những người khác!
Ta sẽ khai mở những cánh cửa giáo lý bí mật Mang lại trưởng thành, thuần thục.
Đại Bồ Tát, hãy hành động dũng mãnh!”

Ngài đã nói như thế, và Tsogyal trả lời Ngài: “Con, người nữ Yeshe Tsogyal, đã dâng tất cả mọi điều hài lòng thế tục và sự hoan hỷ thân thể như một cúng dường mạn đà la tới Ngài – hỡi Đức Guru Rinpoche, con xin dâng lời thỉnh cầu này:

“Hỡi Jetsun Orgyan Thod-phreng-rtsal,
Cội cây Mật Giáo, Đức Kim Cương Trì!
Không có cách nào để con có thể đền đáp lại lòng tốt vĩ đại của Ngài,
Nhưng điều gì con có thể làm để khiến Ngài hài lòng nhất đây?
Con sẽ dâng lên thân thể và cuộc sống của mình.

Bây giờ Ngài sẽ ban cho con quán đảnh vô thượng Đại Viên Mãn chứ?
Lúc này, hỡi Bậc Thầy vĩ đại, Ngài sẽ ban cho con quán đảnh thứ tư chứ?

Cô đã hỏi như vậy, và Ngài trả lời: “Đây vẫn chưa phải là lúc để con có thể dễ dàng thể nhập Thừa Ati Viên Mãn Vô Thượng. Lúc này, con cần phải thực hành Giáo Pháp về các giáo lý Đại Thừa bí truyền mà Ta đã ban cho con…

Và như vậy Ngài đã chỉ cho cô: “Con gái, bây giờ, không có cách nào để con có thể tự thực hành những giáo lý bí truyền cả. Con cần một người bạn anh hùng như là phương tiện. Hãy suy niệm thế này: Nếu đồ gốm mới không được tôi luyện trong lửa, nó sẽ không bền chắc. Nếu không có cây để đốt, con sẽ không thể hình thành được một đống lửa. Nếu không có hạt giống được nuôi dưỡng bởi nước, con không thể mong đợi những mầm cây phát triển. Theo đó, trong xứ Nepal, có một người bản địa đang sống ở Đảo Vàng Nhỏ, Acarya Sale, cậu ta là một hóa thân của Đức Hayagriva. Cậu ta mang một dấu đỏ ở tim và là một cậu bé 17 tuổi. Hãy tìm ra cậu ta và kết bạn với cậu. Rồi con có thể nhanh chóng đạt đến trạng thái Cực Lạc.

Tsogyal đã kể lại: “Như Đức Padmasambhava đã chỉ dẫn, tôi, Cô Gái Tsogyal đã đơn thân độc mã hành trình đến Nepal, mang theo một cái chén bằng vàng được lấp đầy vàng lỏng. Khi đến Thung Lũng E-rong gần biên giới Nepal, tôi đã bị truy đuổi bởi 7 tên cướp với những con chó săn hung bạo, những kẻ này đã tìm cách cướp vàng của tôi.

Tôi đã quán tưởng Đạo Sư trong tâm mình và hình dung những tên trộm là các vị bổn tôn thủ hộ. Do vậy, khi chúng tấn công, tôi đã giữ trong tâm mình rằng tôi đang dâng cúng một mạn đà la gồm tất cả mọi phẩm vật thế gian của mình, và tôi đã hát cho họ:

“Kye Ma!
O hỡi 7 vị bổn tôn của thung lũng biên giới E-rong,
Thật tuyệt vời làm sao để gặp các ngài ở đây hôm nay!
Tôi hẳn đã phải tích lũy công đức vĩ đại –

Cầu mong tất cả chúng sanh với tâm đầy ắp ngạo mạn
Được nhanh chóng thanh tịnh các ác nghiệp!
Thật tuyệt vời làm sao lòng từ bi của Lama!

Đã mang các vị đến với tôi ngày hôm nay.
Tâm tôi tuôn chảy tràn trề với niềm hạnh phúc –
Cầu mong tất cả chúng sinh được chia sẻ niềm hạnh phúc này
Và cầu mong họ được giải thoát!”

Tsogyal đưa hai bàn tay lại vào nhau trong một thế ấn cúng dường và mở rộng bao tải vàng của cô trước những tên trộm. Mặc dù 7 kẻ cướp không thể hiểu được ý nghĩa lời cô nói, nhưng âm thanh đáng yêu từ giọng nói của cô đã thấm nhập vào tâm họ, âm thanh này đã thu hút họ vào cấp độ đầu tiên của thiền định. Họ giương mắt, sững người nhìn cô và hỏi cô bằng tiếng Nepal: “Người nữ kỳ diệu nhất ơi, từnơi nào mà cô đã đến vậy? Ai là cha của cô? Ai là mẹ của cô? Ai là thầy của cô? Tại sao cô lại đến đây? Xin hãy nói chuyện với chúng tôi một lần nữa bằng giọng hát tuyệt vời của cô!”

Khi họ nói, những khuôn mặt dữ tợn của những tên cướp trở nên bình tĩnh, những mái tóc tua tủa, hoang dã của họ nằm xuống nhẹ nhàng và họ mỉm cười hạnh phúc. Tất cả 7 người đều ngồi cả xuống đất, họ toe toét mỉm cười trìu mến với Tsogyal.

Tsogyal tựa thân trên cây gậy đi đường ba chân của mình và trả lời lại, lần này là bằng tiếng Nepal:

“E Ma Ho! Các vị 7 tên cướp: Chúng ta đã gặp lại nhau do nghiệp quá khứ. Tâm thức hận thù và khốc liệt của các vị chính là Giác Tánh Nguyên Sơ Đại Viên Cảnh Trí Như Gương. Tâm thức đầy thù hận và ám ảnh với những kẻ thù không sinh khởi từ bất kỳ điều gì mà nó rạng rỡ và rõ ràng, Sự chứng ngộ điều này là Đức Kim Cang Tát Đỏa Vajrasattva. Không bị bám chấp tới những gì xuất hiện trước các vị là sự tu tập cởi mở. Xứ sở của cha tôi là hỷ lạc được biểu hiện, một cảnh giới rộng mở và hòa bình, trú xứ của Báo Thân. Bản thân tôi không bị dính mắc tới những biểu tượng và hình tướng, nhưng nếu các vị muốn ghé thăm vùng đất hoàn hảo và tốt lành đó, tôi sẽ chỉ dẫn cho các vị tới đó.

“Các vị, 7 người nam được mang tới đây bởi nghiệp quá khứ! Niềm tự hào và kiêu mạn của các vị chính là Giác Tánh Nguyên Sơ của Bình Đẳng Tánh Trí. Tâm được thổi phồng lên bởi bản ngã và sự mê đắm không sinh khởi từ bất kỳ điều gì mà là sự điềm tĩnh thiền định tự nhiên. Sự chứng ngộ điều này là Đức Phật Bảo Sinh Ratnasambhava. Không bị bám chấp tới các khái niệm của sự cởi mở là tu tập xuất hiện tự thân. Cha tôi là sự hoàn thành tất cả mọi nhu cầu và mong ước; viên ngọc như ý là cha tôi. Bản thân tôi không bị dính mắc vào ngọc ngà trang sức ảo tưởng, nhưng nếu các vị muốn có một người cha già hoàn hảo như vậy, tôi sẽ đưa cho các vị người cha của tôi.

“Các vị, 7 người nam được liên kết với tôi bởi nghiệp quá khứ! Tâm thức đầy tràn dục vọng và luyến ái thì chính là Giác Tánh Nguyên Sơ Diệu Quan Sát Trí. Tâm khao khát nằm trên chính nó và bị dính mắc tới những thứ ưa thích thì không sinh khởi từ bất kỳ điều gì mà là sự thấu suốt sáng tỏ. Trí tuệ về sự tươi mới này là Đức Vô Lượng Quang Amitabha. Không bị bám chấp tới sự sáng rõ là tu tập cực lạc tự thân. Mẹ tôi là ánh sáng vô lượng; Đại Lạc không thể đo lường là mẹ tôi. Bản thân tôi không bị dính mắc vào vị ngon của ưa thích hay đau đớn, nhưng nếu các vị muốn có một người mẹ hoàn hảo như vậy, tôi sẽ đưa cho các vị người mẹ của tôi.

“Các vị, 7 người đã được mang tới đây do nghiệp quá khứ! Ganh tị và chia rẽ chính là Giác Tánh Nguyên Sơ Thành Sở Tác Trí. Tâm ganh ghét, ganh tị và nhị nguyên như vậy không sinh khởi từ bất kỳ điều gì mà hoạt động và chứng ngộ phù hợp. Thiền quán suy niệm về điều này là Đức Phật Bất Không Thành Tựu Amoghasiddhi. Không bị bám chấp tới thể nghiệm vi tế hay sinh động là tu tập về bất kỳ điều gì sinh khởi. Vị thầy của tôi là sự chứng ngộ trọn vẹn; hoạt động phù hợp là vị thầy hoàn hảo của tôi. Bản thân tôi không bị dính mắc tới cảnh giới hoạt động, nhưng nếu các vị thích một vị thầy hoàn hảo như vậy, tôi sẽ đưa cho các vị bậc thầy của tôi.

“Các vị, 7 tướng cướp được liên kết với tôi bởi nghiệp quá khứ! Hoang mang và vô tri chính là Giác Tánh Nguyên Sơ Rộng Mở Tất Thảy. Sự vô minh sâu xa và tâm bị bao bọc trong mơ hồ, si mê, tối ám không sinh khởi từ bất kỳ điều gì mà nắm giữ phẩm tánh của Pháp. Suy niệm về sự vô minh này là Đức Như Lai Đại Nhật Tỳ Lô Giá Na Vairocana. Không bị bám chấp tới việc nắm giữ mọi sự là tu tập về bất kỳ điều gì sinh khởi. Người bạn của tôi là sự xuất hiện tự nhiên của vạn pháp; người bạn duy nhất mà tôi khao khát là hoạt động vô hạn này. Bản thân tôi không bị dính mắc tới các cực biên thể nghiệm chủ quan hay khách quan, nhưng nếu các vị muốn học hỏi một con đường hoàn hảo như vậy, tôi sẽ dạy cho các vị.”

Lắng nghe Tsogyal, những tên cướp đã phát triển niềm tin không thể lay chuyển và tâm họ không bao giờ quay lại về phía luân hồi sinh tử. Họ đã hỏi cô các giáo lý Phật Pháp và sớm được giải thoát. Sau đó, tất cả 7 người đều xin Tsogyal hãy ở lại với họ trong đất nước này và đừng trở về Tây Tạng. Nhưng Tsogyal đã rời đi để thăm viếng đại bảo tháp được gọi là Jarungkhasor được dựng lên trong thời cổ đại bởi ba anh em người Bhutan. Khi đứng trước bảo tháp, Tsogyal đã tung rải những cúng dường bằng bụi vàng ròng vào không trung, và cô cầu nguyện:

OM AH HUM!

Nguyện cầu xứ Nepal –
Cõi Giới Thuần Tịnh của chư Phật.
Cầu mong những trưởng tử của Pháp Thân
Là những bậc thủ hộ cho tất cả chúng sinh hữu tình.
Trong suốt thời kỳ vô thỉ cho tới nay và tiếp nữa
Cầu mong Pháp Luân của Giáo Pháp Tối Thượng Tiếp
Tục được xoay chuyển và giải phóng

Tất cả chúng sinh ra khỏi đại dương luân hồi sinh tử.
Cầu mong tất cả chúng sinh, những người có thân
Và cả những người không có thân,
Đều trở nên trưởng thành!
Và cầu mong Ngài, hỡi bậc Chúa Tể,
Bậc có sức mạnh chỉ dẫn họ,
Dẫn dắt những người trên hòn đảo ngục tù
Đi tới mảnh đất tuyệt vời của giải thoát.”

Khi cô dứt lời, những tia sáng nhiều màu phát tỏa ra từ đại bảo tháp. Ở giữa bầu trời trong những đám mây và giữa vùng xoáy sương mù đã xuất hiện Đạo Sư Liên Hoa cùng Đại Tu Viện Trưởng và Đức Pháp Vương vĩ dại ở hai bên. Các vị Dakini đã vân tập xung quanh Ngài khi Ngài nói:

“Hãy lắng nghe, con gái của Kharchen-pa!
Con có giới luật và đạo hạnh, kiên nhẫn và tự do khỏi sân hận.
Với sự khôn ngoan sáng suốt từ trí tuệ phân biệt của mình,
Con đã hướng đạo cho nhiều chúng sinh;
Nhờ sự hào phóng, rộng lượng của mình,
Con đã trở nên hoàn toàn tự do.

Sinh lực của con là bất tận,
Và trong sự thiền định của mình,
Con đã đi qua 5 con đường cùng 10 cấp độ tâm linh.

“Lúc này hãy ở lại đây một chốc lát
Và đừng lang thang ở đâu nữa.
đây con sẽ tìm thấy Bậc Anh Hùng con cần.
Và rồi sau đó khi đưa cậu ấy vào Tây Tạng,
Ta sẽ lại khai mở các cánh cửa Mật thừa thâm sâu.”

Sau khi thực hiện lời tiên tri này, Ngài liền biến mất.

Đức Namkhai Nyingpo Rinpoche
Trích trong Bà mẹ trí tuệ